Mình cái đ.´. gì cũng sợ. Chỉ được mỗi cái là không sợ vợ.
Nhất là mỗi lần đi nhậu say về, thì mười lần như một, vợ mình phải quì gối năn nỉ.
Mười lần như một… mình nhẹ nhàng như thằng ăn trộm lẻn vào nhà không một tiếng động, ngó trước ngó sau rồi… phi thẳng vào chỗ của mình, chờ đợi.
Mà phải công nhận con vợ nhà mình thính thật. Hoặc là bằng thính giác, hay có lẽ bằng khứu giác do mùi rượu nồng nặc từ nơi mình „ hữu xạ tự nhiên hương“…, nên lật đật quì gối trước nơi mình „ngự“ – bởi „cái thằng say rượu là con Ngọc Hoàng“.
Mình được cái lì. Mặc cho con vợ năn nỉ ỉ ôi…, mình vẫn thản nhiên như không. Có lẽ vì đã bao phen bị lừa…, nên mình đã khôn ra, bắt con vợ phải hứa mới được. Và sau này, không phải chỉ hứa bằng miệng, mà phải bằng „ văn bản“ có chữ ký hẳn hoi.
Đợi con vợ dâng „văn bản“ có chữ ký còn chưa ráo mực, mình mới đường hoàng… chui ra khỏi gầm giường, hí hửng đọc:
„ Em hứa sẽ không đánh anh dù chỉ bằng chổi lông gà !“
Ngày… tháng… năm…
Ký tên
Vợ
Huỳnh Minh Tú
Bạn phải đăng nhập để bình luận.